Cương Cực Nhu Chí Minh – Hồi 3

Hồi 3 – Ban ngày bán bảo kiếm


Trong một trà quán làm chỗ nghỉ chân cho khách đi đường, có mấy bàn thưa thớt có người ngồi, trong đó một bàn có hai người nam hai người nữ.

Trong bốn người đó có một nam một nữ khiến người ta đặc biệt chú ý. Nam tử cao lớn anh tuấn, thái dương nhô cao, lúc cười thì hàm răng trắng bóc sáng lóe lên như mũi đao dưới ánh mặt trời.

Nhưng khiến người ta thích thú nhất đương nhiên là nữ tử kia, mặc kệ người nhìn là nam hay nữ thì đều thích nhìn nữ tử mà không thích nhìn nam tử. Nam nhìn nữ, đương nhiên là “Thực sắc tính dã” (ăn uống và sắc dục là bản chất của con người); còn khi nam nhìn nam chính là “Đồng tính tương xích” (cùng tính chất thì bài xích lẫn nhau); mà nữ cũng thích nhìn nữ, nhìn xem đối phương đẹp như thế nào, có so được với mình hay không, có gì đặc biệt hơn người, nếu người đó thật xinh đẹp thì nữ tử tốt bụng sẽ nhìn với ánh mắt khen ngợi ao ước, nhìn bao nhiêu cũng được. Nữ tử nhìn nữ tử, so với nam tử nhìn nữ tử thì không cần cố kỵ gì, không bị coi là suồng sã.

Mà nữ tử này khiến cho người nhìn cảm thấy như đang nuốt một cái bánh mật đường thật ngọt, chỉ vừa chạm đầu lưỡi đã tan vào trong tâm khảm.

Rất ngọt.

Đường Điềm.

Đường Điềm biết rất nhiều ánh mắt đang nhìn nàng, nên lại càng nở nụ cười ngọt ngào; Tiêu Thất nhìn mà ngây ngốc, hắn phát hiện ra mình như đang chìm đắm trong một hũ mật ngọt; nhưng bên phía Thiết Hận Thu thì lại như thể chẳng nhìn thấy gì hết, vì hắn cũng đang ngập vào trong “hũ” – nhưng là hũ rượu!

Đường Điềm nói giọng chán ngán: “Thiết nhị ca, ngươi bị bệnh vàng da, rượu này tuyệt đối không thể uống quá nhiều.”

Đáng tiếc Thiết Hận Thu không thể không uống rượu, hắn chỉ quay ra phía Đường Điềm cười nhẹ một cái, tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhún vai, lại vùi đầu vào vò rượu, giống như không coi Đường Điềm là một nữ tử.

Thiết Hận Thu càng không coi Đường Điềm là nữ tử, Đường Điềm lại càng muốn nói chuyện với hắn, nhưng Tiêu Thất lại muốn nói chuyện với Đường Điềm: “Ta không rõ.”

Đường Điềm cười nói: “Ta biết, ngươi đang không hiểu tại sao chúng ta trên đường tới đây lại thay võ lâm đồng đạo làm mấy việc không lớn không nhỏ, không liên quan gì đến mục đích ban đầu.”

Tiêu Thất chậm rãi nói: “Chúng ta dọn dẹp đám giặc cướp ‘Cửu cửu phong’ Ngưu Bát Đức, lại càn quét vây cánh của ‘Tiếu lý tàng đao’ Lý Cửu Muội, còn giúp ‘Kiếm thí tiêu cục’ thoát khỏi độc thủ của ‘Nhân ngoan’ Ba Lão đại lừng danh hắc bạch lưỡng đạo; mấy việc này đều rất thành công, cũng giúp ‘Cương Cực Nhu Chí Minh’ chúng ta thanh danh nổi lên…”

Đường Điềm cười tủm tỉm, nói: “Quan trọng là chúng ta không thể dựa vào cả hai phía, phải tìm lối đi tắt, một mặt lấy lòng những thế lực lớn, mặt khác chọn những nhân vật hắc đạo thực lực yếu kém mà ra tay, mới có thể thu được hiệp danh.”

Nàng cười cười nói tiếp: “Lúc trước Tiêu Thu Thủy không hiểu đạo lý ‘Thuận thiên tắc xương’ (thuận lòng trời thì phát đạt) này, kết quả là bốn phía không có giao hảo, bộ hạ chúng bạn có người xa lánh, thiệt hại nhân mạng vô số kể.”

Tiêu Thất gật gật đầu, hắn tuy đồng tính nhưng đột nhiên lại cảm giác như thể đã mất mát điều gì đó, nhưng lại không thể nói được là mất gì.

“Nhưng ta vẫn không hiểu, tại sao phải làm những việc này… Muốn tìm Vong Tình Thiên thư, chúng ta nhanh chân đến trước không phải có lợi hơn sao?”

Đường Điềm lại cười, nụ cười ngọt ngào của nàng có thể làm người ta tan chảy,  nhưng lời nói của nàng lạnh như lưỡi đao.

“Nhanh chân đến trước? Đương nhiên là tốt, nhưng Công tử Tương không phải người chết, chưa nói đến võ công hắn thâm sâu khó lường, chỉ tính ba người thủ hạ dưới trướng ‘Ca sam, Khí bá, Chính nhân quân’ đã nổi danh trong võ lâm là ‘Chính khí ca’ kiệt xuất; chỉ bằng vào ta, ngươi, Thiết nhị ca, Đường Tam Thiên, thật sự không thể qua nổi… Cho nên, cần phải cho võ lâm hào kiệt lên trước thay chúng ta, trước tiên quấy nhiễu cho Công tử Tương hoa mắt chóng mặt! Chúng ta muốn làm ngư ông đắc lợi, sẽ không khó để tìm thời cơ… Huống hồ ta cho rằng Công tử Tương chỉ là mèo khóc chuột, có khi Vong Tình Thiên thư đã sớm nằm trong tay hắn, chẳng qua là che giấu không để lộ ra mà thôi.”

Tiêu Thất nói: “Nếu như không có trong tay hắn thì sao?”

Đường Điềm nói: “Thì với áp lực như vậy, ít nhất cũng ép Công tử Tương phải toàn lực tìm kiếm, với thực lực của hắn cộng thêm bảy mươi mốt môn khách, không đến mức không tìm ra được, sẽ giúp chúng ta đỡ phải phí công tìm kiếm.”

Tiêu Thất lại hỏi: “Nếu như thật sự tìm được, nhưng lại bị đám người Thập Phương Phách chủ chiếm mất thì sao?”

Đường Điềm nhoẻn miệng cười nói: “Ngươi nóng lòng muốn đi phải không? Đừng hấp tấp, Công tử Tương không phải nhân vật dễ chơi, không phải chỉ ba kéo hai đẩy mà quật ngã được đâu.”

Tiêu Thất thở ra một hơi thật dài, nhấc chén rượu uống cạn, nói: “Thật là lợi hại, cô đều đoán trước hết cả.”

Đường Điềm cũng nâng chén uống cạn, hai má lập tức hiện màu đỏ nhạt, Tiêu Thất nhìn nàng, so với uống rượu còn say hơn: “Đương nhiên, ta lấy danh nghĩa là điệt nữ (cháu gái) của Đường Phương, ‘vô tình’ làm lộ ra thông tin Công tử Tương đã tìm được Tiêu Thu Thủy, đang luyện Vong Tình Thiên thư, nghiên cứu Thiên hạ anh hùng lệnh; ngươi xem, một đám võ lâm hào kiệt cộng thêm mấy người Thập Phương Phách chủ và Cửu Kiểm Long Vương, sao lại không đến tranh giành gây phiền toái cho Công tử Tương một trận? Cứ như thế qua lại, thực lực của Công tử Tương nhất định hao tổn, cái này gọi là ‘hổ đói bắt dê, gặm nhầm đá tảng’ – đến lúc đó Cương Cực Nhu Chí Minh của chúng ta có thể ra mặt làm một phen đại sự.”

Tiêu Thất uống một ngụm rượu, thở dài một hơi, lại uống một ngụm rượu, lại thở dài một hơi, liếc xéo Đường Điềm.

“Sau đó chính là lúc đem thực lực Đường môn ra xưng bá võ lâm.”

Đường Điềm chớp chớp mắt cười nói: “Vậy ngươi thở dài cái gì?”

Tiêu Thất nhìn chằm chằm vào nàng, một lúc sau mới chậm rãi nói mấy chữ: “Nói thực ra ta không biết vì sao phải giúp cô.”

Đường Điềm thản nhiên cười nói: “Bởi vì ngươi cũng là người của Đường gia.” Gương mặt đỏ hồng như hoa đào của Đường Điềm làm say lòng người, giọng nói của nàng càng ôn nhu miên man. “Gần ba trăm năm qua, người ở rể Đường môn không thiếu cao thủ nhất lưu giang hồ, như Lôi Chấn Thiên của Giang Nam Phích Lôi đường, Thượng Quan Nhẫn của Đại Phong đường, đều là hảo thủ danh chấn thiên hạ… Ngươi… đương nhiên không ngại chứ?”

Tiêu Thất nghe xong, tim đập loạn nhịp, chén rượu cầm trong tay cũng sóng sánh, chỉ mơ tưởng ôm chặt lấy vẻ đẹp ôn nhu của Đường Điềm. Đường Điềm lại quay mặt ra chỗ khác gọi Thiết Hận Thu: “Này.”

Thiết Hận Thu chỉ ừm một tiếng, vẫn đang chuyên tâm uống rượu.

Đường Điềm nở nụ cười: “Ngươi sao lại gọi là Thiết Hận Thu?”

Thiết Hận Thu tức giận trừng mắt lườm Đường Điềm, nói: “Ta là em của Thiết Tinh Nguyệt, đương nhiên họ Thiết, ‘Hận Thu’ là ta hận mình cả đời còn chưa được gặp Tiêu Thu Thủy.”

Đường Điềm cười khúc khích nói: “Ngươi đi cùng chúng ta, gia nhập Cương Cực Nhu Chí Minh, lại chỉ để tâm vào việc uống rượu… Quân lâm thiên hạ “Anh hùng lệnh”, Vong Tình Thiên thư hùng bá võ lâm, và Thục trung Đường môn hiệu lệnh giang hồ, ngươi có hứng thú với những điều đó không?”

Thiết Hận Thu đặt chén rượu xuống, mở đôi mắt to trừng trừng nhìn Đường Điềm. Hắn nói chậm rãi, nói rất lâu mới xong hết câu, trái ngược hẳn với thái độ hàm hồ ăn nói lung tung lúc bình thường: “Ta là Thiết Hận Thu, ta không hiểu chuyện võ lâm phân tranh gì gì đó, cũng không muốn danh lợi giang hồ gì gì đó, ta với Tiêu Thất là bằng hữu gần hai mươi năm, hắn đi đâu, muốn ta đi cùng ta liền đi cùng, huống hồ dọc đường hắn cho ta rượu uống, còn có thể sẽ gặp được Tiêu Thu Thủy Tiêu đại hiệp… Nên ta mới đến đây, cô đã hiểu ra chưa?”

Đường Điềm vẫn giữ nụ cười ngọt ngào: “Ta hiểu.”

“Rầm” một tiếng, Đường Tam Thiên nện xuống mặt bàn, rồi bỗng nhiên đứng dậy, nhảy đến trước mặt Thiết Hận Thu. Nàng ta so với nam tử hán bình thường còn cao lớn hơn, đứng trước mặt Thiết Hận Thu sừng sững như một ngọn núi, giơ ngón tay mắng: “Ngươi là ai? Dám ăn nói như vậy với tiểu thư nhà chúng ta!”

Đồ dùng trên bàn bị một quyền của nàng ta đánh nhảy dựng lên, rơi xuống đất vỡ nát, choang choang xoảng xoảng, người trong khách điếm đều giật mình quay ra nhìn nữ nhân eo gấu lưng hổ trong cơn thịnh nộ này.

Thiết Hận Thu lại nhanh tay nhanh mắt chộp được một bình rượu đang rơi xuống, ục ục ục ục uống ba bốn ngụm lớn, rồi mới lau lau bọt rượu dính trên mép, nói: “Rượu tốt.”

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn nữ nhân dáng người còn cao lớn hơn hắn, con mắt còn to hơn hắn này, dù đã đồng hành rất lâu rồi, đây dường như vẫn là lần đầu tiên hắn chính thức gặp mặt nàng ta, hỏi: “Ngươi chính là Đường Tam Thiên?”

Đường Tam Thiên nói: “Thì sao?”

Thiết Hận Thu bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Tốt!”

Không ai biết tiếp theo tình hình sẽ thế nào, hai người sẽ tỉnh táo mà xử trí hay là loạn đả? Không ai biết rõ, bởi lúc này Tiêu Thất đã nói một tiếng: “Đến rồi.”

Bọn họ đang đợi một người đến.

Người bọn họ đợi là ai?

“Bán kiếm đây.”

Người bọn họ đang đợi chính là một người bán kiếm.

Một người, bán hai thanh kiếm.

Một người dáng bộ chán nản, chán nản đến mức chẳng quan tâm đến điều gì hết.

Hắn làn da rất trắng, vóc dáng rất cao nhưng gầy gò, sống mũi rất thẳng, y phục trên người tuy đã giặt tẩy nhiều lần đến trắng xanh ra sắp rách, nhưng hắn vẫn chẳng quan tâm.

Hắn mỗi bước đi lại rao một tiếng: “Bán kiếm đây!”

Nói rồi nghênh nghênh ngang ngang, còn thập phần thản nhiên mà ngồi xuống, như thể không còn là gã bán kiếm chán nản lúc trước nữa, mà hắn chẳng qua là một văn nhân đang an cư lạc nghiệp, vui vẻ ngâm thơ đối chữ ở đây thôi.

Hắn đặt lên bàn hai thanh kiếm.

Một thanh toàn bộ màu đen, một thanh toàn bộ màu trắng, đó là vỏ kiếm, còn thân kiếm không biết như thế nào.

Đường Điềm nhìn thấy thì chấn động toàn thân, thất thanh nói: “Đây không phải là…”

Tiêu Thất gật đầu nhè nhẹ, Đường Điềm không nói thêm gì nữa.

Hơn nữa lúc đó nàng không thể nói gì thêm được, vì khách trong trà quán đều đã lén lút bỏ đi không còn một ai; bởi bốn phía đông, tây, nam, bắc đều có người xuất hiện.

Những người này lúc xuất hiện cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là trong trời đất dường như gió cũng ngừng thổi, chim trên cành cũng ngừng hót, ngay cả con chó canh nhà cũng cúp đuôi im thin thít trốn mất.

Chỉ có người toàn thân tràn ngập sát khí mới có loại ma lực này.

Mà ít nhất có ba bốn mươi người như vậy đang ở đây.

Nhưng ba bốn mươi người này, từ bốn phía đến trước trà quán thì đồng loạt đứng lại, hai chân như thể đã đóng đinh ghim xuống đất, không một ai tiến lên thêm một bước.

Ngoại trừ hai người.

Hai người này ăn mặc so với người dân lao động thì có phần gọn gàng hơn, hai người giữa mi tâm đều có một nốt ruồi đỏ, bước chân nhanh nhẹn; một người tới quầy hàng thay một ấm trà nóng, một người lấy ba cái chén, thành thực không khách khí đi tới bàn mà văn sĩ kia đang ngồi, ngồi xuống.

Một người đem ba cái chén bày ra.

— một người rót trà.

Trà lập tức được rót đầy.

— một người đem ba chén trà đặt lên trước mặt ba người.

Một người cầm chén trà lên, nói: “Mời.”

Văn sĩ kia không hề kinh ngạc, cũng không giật mình, hắn điềm nhiên đưa bàn tay năm ngón ra cầm chén trà lên, uống trà.

Ba người đều một hớp uống cạn chén trà nóng.

Thiết Hận Thu ở bên cạnh, không nhịn được phải nói: “Hảo nội lực.”

Người bên phải chỉ vào hai thanh kiếm trên bàn, nói: “Chúng ta muốn mua kiếm.”

Văn sĩ nói lạnh nhạt: “Kiếm của ta chỉ bán cho người biết nhìn hàng tốt.”

Người bên phải hỏi tiếp: “Bao nhiêu?”

Văn sĩ giơ lên ba ngón tay.

Người bên trái hơi nhíu mày, lại giãn ra ngay, hỏi: “Ba ngàn lượng?”

Người bên phải nháy mắt, nói: “Năm đó ‘Âm Dương song kiếm’ của Tiêu Khai Nhạn Tiêu nhị hiệp, quả thật có phân lượng này, giá trị này.”

Văn sĩ lắc đầu, thản nhiên nói: “Ba lượng, hoặc ba trăm lượng.”

Hai người kia tuyệt không ngờ lại được hời như vậy, người bên trái, trên trán đeo khăn đỏ, nói: “Một ngàn lượng, chúng ta mua.”

Người bên phải, trên trán đeo khăn xanh, nói: “Tiểu huynh đệ, coi như chúng ta kết giao bằng hữu.”

Văn sĩ lại nói lạnh nhạt: “Ba lượng, hoặc ba trăm lượng, nhiều hơn hoặc thiếu đi ta cũng không bán.”

Hai người nhìn nhau ngạc nhiên, văn sĩ nói: “Cha ta thiếu nợ người ta một khoản ba trăm lượng, nhà ta thiếu nợ củi gạo ba lượng, ta bán kiếm chẳng qua vì trước mặt còn đang treo một khoản nợ.”

Đại hán đeo khăn đỏ cười nói: “Huynh đệ thật kỳ quái? Cuối cùng là ba lượng? Hay ba trăm lượng?”

Văn sĩ nhìn xéo qua, cái mũi của hắn của thật rất thẳng rất cao: “Còn phải xem người mua.”

Đại hán đeo khăn xanh có phần tự tin, cười lớn nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi biết kiếm của ngươi là bán cho ai không? Chính là Tứ Phương Phách chủ Uông Bức Uy, một trong Thập Phương Phách chủ uy chấn võ lâm Uông đại hiệp!”

Văn sĩ kia lạnh nhạt nhìn xuống, nhìn qua trang phục hai người, nói: “Uông đại hiệp?”

Hai người giữa mi tâm có nốt ruồi kia cùng gật đầu, tên tuổi của “Cửu lôi trọng thủ” Uông Bức Uy đem ra nếu không dọa chết ngươi thì cũng có thể đè cho ngươi ngoặt cả sống lưng.

Văn sĩ kia cầm hai thanh kiếm lên, phủi bụi trên người, cẩn thận như thể hắn đang khoác một tấm áo choàng dệt bằng tơ vàng, đứng dậy muốn đi.

Hai người kia nhìn nhau một cái, nhanh nhẹn đứng dậy, bước chân hơi động một chút; văn sĩ kia liền rơi vào thế tiến không được, lui không xong; sự phối hợp này không chê vào đâu được, Tiêu Thất ở bên cạnh cũng phải nhíu mày.

Đại hán khăn đỏ đưa tay ra làm động tác cản lại, nói: “Như thế nào, không bán nữa hả?”

Văn sĩ kia giống như hoàn toàn không hay biết mình đang trong hiểm cảnh, thong thả nói đúng một chữ: “Bán”.

Sau đó lại giơ ba ngón tay.

Hai đại hán hơi thoáng buông lỏng khí thế, đại hán khăn xanh đưa tay ra định vỗ vào vai văn sĩ kia, nói giọng thân tình: “Như thế nào? Bán ba lượng, hay ba trăm lượng?”

Văn sĩ kia nói: “Ba vạn.”

Tay của đại hán đeo khăn xanh dừng lại giữa không trung, văn sĩ tiếp tục nói: “Loại người như Uông Bức Uy, không bỏ ra ba vạn thì đừng mơ chạm được tay vào một cái vỏ kiếm.” Chót mũi hắn nghếch lên cao: “Ta nói: hắn bỏ ra ba vạn, ta chỉ bán cho hắn vỏ kiếm.”

Cánh tay đang dừng giữa không trung của đại hán đeo khăn xanh đột nhiên nổi đầy gân xanh.